Câu chuyện về bảy đêm tuyết đổ, giữa ba người ưu tú. Đó là Hoắc Triển Bạch, kẻ ưu tú nhất trong Thất Kiếm của Đỉnh Kiếm Các, tài mạo hơn người, khuô mặt anh tuấn nhưng lòng lại ôm mối day dứt khôn nguôi. Ròng rã tám năm đã vào sinh ra tử, đi cuối đất cùng trời, tắm mình trong bạt ngàn biển máu để mong tìm thuốc cứu chữa đứa hài nhi do người đàn bà đã phụ bạc gã sinh ra. Họ Hoắc bao lần chết đi rồi sống lại, cũng nhờ ơn vị cốc chủ kỳ lạ của Dược Sư Cốc có tên Tiết Tử Dạ. Và nữ nhân áo tím được mệnh danh là thần y, mỗi năm chỉ phát ra có mười tấm Hồi Thiên lệnh, chỉ nhận chữa bệnh cho mười người, mà mỗi lần chữa bệnh thu tới mười vạn lạng bạc. Vị đại thần y ấy chỉ nhận chữa trị tại cốc, chứ tuyệt nhiên không chịu chuyển thân trị bệnh bên ngoài cho bất kỳ ai. Chỉ có một vài lần người phá lệ, chữa trị cho một vài người, ấy là chỉ vì người ấy “có gương mặt anh tuấn hoặc coi được”. Tiết Tử Dạ lạnh lùng, đôi khi dữ dội và sắc buốt như băng tuyết là thế, nhưng đêm đêm, bọn nô tì không khỏi chạnh lòng khi thấy cốc chủ quỳ bên hồ băng trò truyện với thi hài một thiếu niên được quàn dưới đáy hồ. Nỗi đau bị tuyệt diệt cả gia tộc đêm đêm sống lại. Đó là Đồng, sát thủ thần bí đứng hàng đầu trong Ma giáo Đại Quang Minh cung, hay đứa trẻ kỳ lạ của nhiều năm trước đã bị xóa sạch ký ức. Sát thủ ấy biết rõ trước mặt là người thân duy nhất, biết rõ rằng người ấy tận tâm tận lực cứu mình ra khỏi tử cảnh, vậy mà vẫn không ngần ngại lừa gạt và muốn lấy đi tính mạng của vị ân nhân. Ba con người ấy đã gặp gỡ và được kết nối trong bảy đêm tuyết đổ, hay bảy đêm lòng người nổi sóng, những giấc mộng dai dẳng đã đến lúc giã từ, những lầm tưởng đã đến ngày tỉnh ngộ, oán cần trả và ân cần báo. Nhưng để đến được cái đích ngỡ như giản đơn ấy là vạn trùng ngăn trở cần vượt qua, không chỉ dừng lại ở núi xương sông máu…
Dược Sư Cốc… tuyết trắng… máu đỏ… mai vàng… ngọn kiếm đen kịt… hai tuyệt thế cao thủ đều đã đến giới hẹn cuối cùng của con người…
…Hắc Triển Bạch bảy năm trời vào sinh ra tử vì một lời hứa với chính người đàn bà đã phụ bạc mình, Tiết Tử Dạ một mối tình si mười mấy năm ròng. Nhưng hai kẻ đoạn trường tưởng như cuối cùng cũng tìm thấy nhau lại bị chia lìa trong cơn ba đào của thiên hạ, cuộc chiến giữa hai thế lực đỉnh cao: Đỉnh Kiếm Các ở Trung Nguyên và Bái Nguyệt Giáo ở Tây Vực, và chẳng khác gì họ, tất cả các tuyệt đỉnh cao thủ như Đệ Nhất Sát Thủ Đồng, Cương Tử Lâu Lan Nhã Di… cũng lần lượt bị cuốn vào vòng xoáy miên viễn của oán hận…
Thương Nguyệt, tác giả nổi trội của Thần Châu Tân Ngũ Hiệp, một trong những làn gió của văn học kiếm hiệp Hoa ngữ, đã khiến hàng triệu độc giả say mê khắc khoải bởi tình và hiệp trong thế giới mà cô tạo ra bằng thứ văn phong vừa trang nhã vừa quyết liệt.
“…Đêm hôm ấy…", nàng khẽ cụp mắt lại, ngữ điệu nhuốm màu bi thương và cừu hận.
“Câm miệng!”, hắn bất ngờ gầm gừ thành tiếng, rồi không thể nào khống chế được bản thân mình nữa, nộ hỏa bùng phát, vươn tay chụp lấy cổ họng Tiết Tử Dạ!
“Câm miệng!”, hắn khàn khàn giọng quát, hai tay run run: “Câm miệng cho ta!”.
Tiết Tử Dạ bị ấn sát vào tường, kinh ngạc nhìn đôi mắt đã biến thành màu ngọc lưu ly trước mặt mình, nhưng trong khoảnh khắc ấy, nàng cũng kịp thời phát giác ra hắn muốn làm gì, nhắm ngay mắt lại trước khi hắn phát động Đồng Thuật.
“Nhìn ta đây!”.
Hắn không chút nương tình đưa ta chọc vào mắt nàng, móng tay cơ hồ bấm vào nhãn cầu: “Nhìn ta đây!”.
Tiết Tử Dạ bị bức phải mở mắt, nhìn thẳng vào cặp yêu nhãn trước mắt, nàng cảm giác như có một sức mạnh cực kỳ to lớn đang xâm chiếm linh hồn mình.
“Nghe đây, lập tức trả Long Huyết Châu lại cho ta! Bằng không… bằng không… ta sẽ khiến người chết dần chết mòn.”.
Sắc mặt hắn xanh xao mà dữ dội, tựa như ác quỷ Tu La… Minh Giới tại sao lại thành ra như vậy? Đệ ấy… giờ không tin gì cả, không dung tình chút nào… chỉ biết bất chấp tất cả mà theo đuổi thứ mình muốn, dần dần biến thành một loài máu lạnh mất rồi.
Đây… đây chính là sát thủ của Tu La Chưởng ở Đại Quang Minh cung hay sao?
Ý thức nàng bắt đầu tan chảy, thân thể dần dần không còn nghe theo sự chỉ huy của đại não, nàng không biết sau khi bị Đồng thuật khống chế mình sẽ thế nào… nhưng đúng vào khoảnh khắc ấy, bàn tay bóp chặt cổ họng nàng bỗng lơi ra… tựa như hắn cũng đã tiêu hao hết sức lực, đôi mắt màu ngọc lưu ly kia cũng mất đi ánh sáng nhiếp hồn đoạt phách, trở nên ảm đạm u ám lạ thường.
Đồng thở dốc, cả người đột nhiên ngã “bịch” ra phái sau, nằm bất động trong bóng tối.
Nàng cũng mềm nhũn người rũ xuống.” (Trích).
Mục lục:
Chương 1: Tuyết đêm thứ nhất
Chương 2: Tuyết đêm thứ hai
Chương 3: Tuyết đêm thứ ba
Chương 4: Tuyết đêm thứ tư
Chương 5: Tuyết đêm thứ năm
Chương 6: Tuyết đêm thứ sáu
Chương 7: Tuyết đêm thứ bảy
Chương 8: Xuất cốc
Chương 9: Mộng Xưa
Chương 10: Hành thích
Chương 11: Trùng phùng
Chương 12: Thất Tinh Hải Đường
Chương 13: Tuyệt sát
Chương 14: Sâm thương vĩnh cách
Chương 15: Quy vu kỹ thất
Chương 16 : Kim tịch hà tĩnh
Chương 17: Du quang