Nhỏ ơi! – Tập thơ 63 bài, mỗi/ cụm bài có khi là một ô cửa xanh thơm lay dòng hương tóc, có khi là một góc nhỏ nhăn nhúm áo cơm cháo lão, có khi là một ngã ba ngờ ngợ, rù rì mưa nắng phân vân. Không, tuyệt không có hí lộng chữ nghĩa, cũng không nghiêm cẩn với những đại tự sự hay lớn tiếng diễn ngôn rao giảng; cũng không ẩn tàng chứa chất những nan đề với chân vọng, tâm linh. Nhỏ ơi! lặng im để róc rách trộn vui với buồn, pha hồn nhiên dịu ngọt trên những gam màu đục lờ no đói, gắp giấc mơ tình thơ dại nói chuyện giữa diễn đài với ngân ngấn nước mắt. Thơ là thơ, không lớn lao nhưng củng không hề bé mọn khi đây đó là những vết nhăn bội số…
Nhỏ ơi! Sẽ rất nhiều người cho Hải đang làm thơ tình phụng hiến thiếu/ phụ nữ khi những vần thơ uyển chuyển kể chuyện từ trường đến nhà với lọ mực tím, trò nhảy dây, cả chuyện lồng đèn và trầu cau, thiệp cưới. Tôi không phủ nhận những cũng không gật đầu vì thơ Hải tưởng dễ mà khó đọc khi anh giăng trùng trùng khin khít những bẫy rập, mở ra hàng hàng khoảng trống sau những con chữ “ nhảy múa”. Một đồng tiền vừa rơi và thơ cũng kêu lên ngơ ngáo.
Tiền rơi có một đồng thôi/ Còn công anh đợi gấp đôi ...đồng tiền! (Đồng tiền)
Chuyện tan trường đợi em không gặp ở đây chỉ là cái cớ, một cái cớ rất duyên và cấu thành một tứ thơ rất tuyệt, giấu vào những con âm hình chữ không lấy gì làm lóng lánh nhưng là thơ thứ thiệt, khác biệt với thơ giả giả.
Nhỏ ơi! còn thiệt hơn khi đối thoại với vợ, không còn bận tâm đến chữ nghĩa. Viết cứ như nói! Cảm ơn em, nếu em không biết đếm! (Con số không). Còn kể chuyện em đi lấy chồng cũng không hề làm dáng, không dùng chữ như một thứ diêm dúa phấn son trang điểm cho tri thức hay thi pháp…
(theo Lê Vũ)