Cô Gái Văn Chương Và Tên Hề Thích Chết (Tập 1)Tác giả: Nomura Mizuki
Nhà xuất bản: NXB Văn Học
Số trang: 339
Khổ giấy: 13 x 20.5cm.
Có 318 lượt xem, từ ngày 12/04/2014
Giá bán:
59.000 đ (59.000 đ)
Trọng lượng: 360g
Tác giả: Nomura Mizuki. Dịch giả: RunanBìa mềm. Xuất bản tháng 04/2014. NXB Văn HọcSố trang: 339. Kích thước: 13 x 20.5cm. Cân nặng: 360 gr
Số lượng:
Giá bán sản phẩm này: 59.000 đ
0 người mua
Cô Gái Văn Chương là một series light novel nổi tiếng của nữ tác giả Nomura Mizuki, một trong những hiện tượng light novel được nhắc đến nhiều nhất tại Nhật Bản cũng như trên thế giới. Lượng tiêu thụ của bộ sách này lên tới vài triệu bản, những diễn đàn và cộng đồng mạng tại Nhật đánh giá nó như là một trong những series hay nhất từ trước đến giờ, đặc biệt là giải thưởng Kono Light Novel ga Sugoi! danh giá của Nhật đã xếp Cô Gái Văn Chương lên vị trí thứ 8 vào năm 2007, thứ 3 vào năm 2008 và thứ nhất vào năm 2009 trong bảng xếp hạng light novel của mình. Amano Tooko – nhân vật chính trong Cô Gái Văn Chương – cũng đã đoạt giải Nhân vật nữ hay nhất của năm 2009. Bộ light novel này đã được chuyển thể thành cả truyện tranh và phim hoạt hình. Series Cô Gái Văn Chương gồm 8 cuốn, mỗi cuốn là môt câu chuyện riêng biệt, nhưng tuyến nhân vật chính vẫn xuyên suốt cả bộ sách, và mỗi tập đều đan xen trong âm hưởng của một tác phẩm văn học nổi tiếng.
Cô Gái Văn Chương Và Tên Hề Thích Chết là tập đầu tiên trong series light novel này, xoay quanh tác phẩm kinh điển Ningen Shikkaku (Mất tư cách làm người) của Osamu Dazai. Lấy bối cảnh học đường, cuốn sách đi vào những góc khuất tâm hồn con người, xoay quanh đời sống nội tâm phức tạp của một số bạn trẻ, xây dựng nên một câu chuyện bí ẩn, li kì, có đôi khi u uẩn, nhưng sau tất cả, Cô Gái Văn Chương Và Tên Hề Thích Chết vẫn truyền tải một thông điệp tươi sáng về tình bạn, về những mối rung động đầu đời , về niềm tin vào tương lai và sự sống.
Cô Gái Văn Chương Và Tên Hề Thích Chết là một câu chuyện thú vị, đáng yêu và lôi cuốn dành cho lứa tuổi teen. Truyệnđược viết với một văn phong mềm mại uyển chuyển,hài hước và nhẹ nhàng, những bí ẩn từ từ được giải đáp và phơi bày, những lời tự sự đầy cảm xúc của các nhân vật, những lời bày tỏ và thú tội đan xen, khiến cho câu chuyện trở nên vô cùng hấp dẫn và li kì. Các nhân vật trong truyện luôn cảm thấy lạc lõng và xa cách với thế giới, giống như nhân vật chính trong Mất tư cách làm người, họ phải đeo lên mình chiếc mặt nạ, diễn những trò cười cho mọi người xem, để không ai nhận ra rằng đằng sau lớp mặt nạ ấy là một trái tim khao khát muốn biết thế nào là tình yêu thương, sự tử tế, lòng thương xót.
Cô Gái Văn Chương Và Tên Hề Thích Chết có sức hút mạnh mẽ đến kỳ lạ đối với người đọc. “Bạn đã sống một cuộc sống thế nào?”, “Bạn có may mắn được thật sự sống đúng với cảm xúc của mình, hay bạn cũng giống như những nhân vật kia, khoác lên mình một lớp mặt nạ, diễn những trò hề để không ai biết được bạn đang nghĩ gì?”. Khi đọc Cô Gái Văn Chương Và Tên Hề Thích Chết, dường như ai cũng phải tự đặt ra cho mình những câu hỏi như vậy. Và nếu bạn cảm thấy mình cũng giống như những nhân vật ấy, mình có thể hiểu được một chút những cảm xúc, những nỗi đau mà họ phải chịu – một điều mà không phải ai khi đọc Mất tư cách làm người hay Cô Gái Văn Chương Và Tên Hề Thích Chết cũng hiểu – thì bạn đã bị thu hút bởi ma lực ngòi bút của Nomura Mizuki cũng như Osamu Dazai.
Về tác giả
Nomura Mizuki - cô sinh ra và lớn lên tại tỉnh Fukushima, một tỉnh nằm ở phía đông bắc Nhật Bản được mệnh danh là “Vương quốc của những bài hợp xướng”. Từ khi còn nhỏ, cô đã rất yêu thích sáng tác truyện, ước mơ của cô là trở thành một nhà văn.
Với tác phẩm đầu tay Tiếng ca tại sân bóng bàn trên đỉnh Akagi, cô đã đoạt giải nhất dành cho hạng mục tiểu thuyết của giải thưởng Entame lần thứ 3 do Famitsu Entertainment tổ chức. Sở thích của cô là sáng ngủ, chiều ngủ, tối ngủ, nói chung là tất cả những gì liên quan tới ngủ. Những tác phẩm đã được xuất bản của cô là loạt truyện Sân bóng bàn, Bad! Daddy và Tình yêu thỏ bông.
Trích đoạn
1. Tôi đã sống một cuộc đời đầy hổ thẹn.
Tôi như con cừu đen sinh ra lạc lõng giữa bầy cừu trắng muốt.
Tôi không thể vui chung niềm vui với đồng bạn, không thể buồn nỗi buồn của mọi người, không thể ăn những thứ mà ai cũng ăn. Tôi không hiểu được những tình cảm mà đồng bạn tôi trân ái, như tình yêu, sự dịu dàng, lòng vị tha… Điều duy nhất mà con cừu đen đáng thương tôi có thể làm là phủ lên bộ lông đen của mình lớp bột trắng, và giả vờ như mình cũng là một phần của bầy cừu.
Và rồi, cho đến tận bây giờ, tôi vẫn đeo mặt nạ, và vẫn diễn, vai diễn một tên hề.
2. Sau bao nỗ lực, tôi đã có thể đóng thật ngọt vai diễn một "con người".
Những người xung quanh đều nói tôi là một người vui vẻ, lạc quan, hòa ái dễ gần.
Nếu có người nói xấu, cười nhạo tôi, tôi sẽ thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng, chỉ cần ai đó nói với tôi rằng tôi thật hòa ái dễ gần, dạ dày của tôi lại thắt lên từng cơn, tôi cảm thấy mình thật tội lỗi.
3. Tôi nói với cậu ấy rằng tôi sẽ hẹn hò với cậu ấy.
Cậu ấy ngay lập tức nở nụ cười hồn nhiên, ngây thơ tựa như một chú cún con.
Với một sự tin tưởng không chút hoài nghi, cậu ấy đến bên tôi.
Cậu ấy là một con cừu trắng đơn thuần, tốt bụng, hoạt bát vui vẻ, là đứa con cưng của Chúa.
Tôi thấy ghen tị và khó chịu với cậu ấy, nhưng đồng thời, tôi cũng không thể kiềm chế được sự khát khao đối với cái sự ngây thơ của cậu ấy. Có lẽ là cậu ấy sẽ có thể khiến tôi thay đổi…
4. Đó là tội của tôi sao? Việc tôi sinh ra trong một cơ thể gớm ghiếc không hiểu được lòng người là tội của tôi sao? Tôi, con quái vật không thể hiểu được niềm vui, nỗi buồn, tình yêu, luôn phải đóng vai trong những vở kịch đáng sợ. Tất cả những điều mà tôi cố gắng đều là sai sao? À... có lẽ thực sự là vậy. Từ khi sinh ra tôi đã là một tội nhân, tôi chỉ là Cain đang khoác lên mình lớp da của Abel mà thôi. Cho dù tôi than thân trách phận thì cũng chẳng giải quyết được gì cả. Tôi chẳng thể làm được gì, tôi chỉ có thể chịu đựng nỗi đau bất tận này.
5. Chị Tooko đã từng nói với Takeda trên sân thượng rằng cho dù Mặt Trời đã lặn thì chỉ cần vượt qua màn đêm nó sẽ lại mọc lên. Cho dù đã xảy ra chuyện đau khổ tới đâu, thì một ngày mai với những điều không giống với ngày hôm nay chắc chắn rồi cũng sẽ đến. Có lẽ, trong khi lặp đi lặp lại điều đó và hướng tới tương lai, con người cũng sẽ dần thay đổi.
Có lẽ ngay cả nỗi đau tưởng chừng như cả đời không bao giờ nguôi rồi cũng sẽ có lúc dần phai nhạt.
Sẽ thật tốt nếu ở một nơi nào đó, Miu, người đã gieo mình từ sân thượng xuống vào ngày hôm đó, cũng đang nở nụ cười.
Cho dù chúng tôi không còn được gặp lại nhau thì tôi cũng hi vọng ở đâu đó dưới bầu trời với ánh hoàng hôn dịu dàng này, cậu ấy đang mỉm cười.
Có lẽ điều đó chỉ là mong muốn của chính tôi.
Tôi mở ra xấp giấy bản thảo được đóng lại thành tập và bắt đầu viết.
Vừa khẽ nhấm nháp bài báo cáo, chị Tooko quay sang hỏi tôi:
- Em viết cái gì đấy Konoha?
- Bí mật ạ.
- Này, Konoha... hôm nào đó em thử viết tiểu thuyết đi. Chị rất muốn đọc câu chuyện mà Konoha viết.
Bởi vì chị ấy đột nhiên khẽ nói ra một chuyện như vậy, trái tim tôi hơi nhảy lên.
Khi tôi ngẩng đầu, tôi nhìn thấy nụ cười dịu dàng của chị Tooko.
Tôi nghĩ chị Tooko vẫn chưa biết được quá khứ đáng xấu hổ đó của tôi.
Thế nên vừa nãy có lẽ chỉ là chị ấy buột miệng nói ra như vậy mà thôi.
Chị Tooko lại quay lại dùng bữa.
Tôi cũng tiếp tục viết lên giấy bản thảo.
Sẽ có một ngày nào đó tôi lại có thể viết tiểu thuyết sao? Sẽ có một ngày nào đó tôi lại nghĩ muốn được viết tiểu thuyết sao? Tôi thật sự không biết.
Tuy nhiên, có một điều tôi biết chắc chắn, đó là hôm nay tôi sẽ viết ra một bài văn thật ngọt ngào cho chị Tooko.
Nó sẽ là món tráng miệng sau khi chị ấy ăn xong bài báo cáo đắng chát của Takeda.
Sản phẩm liên quan
|
Đăng nhập Sách
Hỗ trợ trực tuyến
Dữ liệu đang cập nhật...
Địa chỉ liên quan Top thành viên Thống kê truy cập
|
Hiệu sách Online
Bản quyền thuộc Công ty Cổ phần truyền thông Văn Hóa Việt - 173 Xuân Thủy, Cầu Giấy, Hà Nội. Giấy phép đăng ký Kinh doanh số 0102732228 cấp ngày 24/04/2008 tại Sở Kế hoạch & Đầu tư thành phố Hà Nội.
Người đại diện: Ông Đỗ Việt Trung
Điện thoại:
Email: info@hieusach.vn