“Tớ đã nghe về căn bệnh này khi còn bé. Một căn bệnh mà không thể thức dậy khi đã ngủ say. Khi đã chìm sâu trong mộng mị, người ta chết khi vẫn chưa tỉnh giấc...”
Satoshi, làm chủ một cửa hàng cây thủy sinh, đã được gặp lại người bạn từ thời thơ ấu của mình sau bao nhiêu năm xa cách. Nhưng ban đầu, anh không nhận ra Karin, và cho đến khi nhớ ra được chiếc mặt dây chuyền mà cô gái đến làm thêm ở cửa hàng của mình đeo là từ đâu, Satoshi mới nhớ lại mọi chuyện về quá khứ. Không phải vì anh đã quên, nhưng dường như, anh không thể tin có một ngày lại được gặp Karin như thế...
Ba người bạn nhỏ cùng chơi với nhau từ lúc học cấp 1, quãng thời gian ở bên nhau là quãng thời gian vui vẻ nhất của cả Satoshi, Karin và Yuuji. Cho đến khi Satoshi phải chuyển nhà đi, câu bé vẫn không dám thổ lộ tình cảm của mình dành cho Karin, mối tình đầu của trẻ con, vậy mà đã theo cậu mãi cho đến khi trưởng thành.
- Các cậu nghĩ tớ có thể trở thành họa sĩ chứ?
- UH!
- Còn cậu muốn làm gì hả Satoshi?
- Trở thành chủ một cửa hàng cây thủy sinh.
- Vậy tớ sẽ làm người mẫu cho họa sĩ và người phụ việc cho cửa hàng cây thủy sinh.
Lời hứa ấy của Karin, đó là động lực để Satoshi duy trì hoạt động của cửa hàng dù nó làm ăn không có lời. Lòng đam mê với những loài cây mọc trong nước của Satoshi đã có từ khi cậu còn nhỏ, đó là niềm đam mê xây dựng những khu rừng dưới mặt nước.
Satoshi và Karin tìm thấy Yuuji, nhưng khi ấy Yuuji đang nằm bất tỉnh trong bệnh viện vì tai nạn. Yuuji lúc này đã trở thành họa sĩ, đúng như ước mơ của cậu lúc nhỏ.
- Vì sau cậu ấy lại vẽ rác?
- Vì cậu ấy hiểu cảm giác bị ruồng bỏ là như thế nào!
Yuuji và Karin là trẻ mồ côi, vì vậy Yuuji luôn muốn bảo vệ Karin, và đã từng tuyên bố: “Tớ yêu cậu ấy!” với Satoshi. Vậy mà khi lớn lên, bức tranh Yuuji vẽ để dành tặng Karin lại phải cất sang một bên, vì cậu biết, người Karin luôn hướng về không phải là mình.
Trong bức thư để lại cho Yuuji, Karin đã viết: “Từ ngày đầu tiên gặp Satoshi, tớ nghĩ rằng mình đã yêu cậu ấy từ lúc đó… vì vậy Yuuji à, nếu cậu tỉnh lại và gặp Satoshi... thì hãy... chào giùm tớ...”
Một bức thư Karin đã viết trước khi chìm vào giấc ngủ sâu và không thể tỉnh dậy, cô đã vào trong giấc mơ của Yuuji và gọi cậu trở về với cuộc sống. Karin đã luôn sống với niềm tin tưởng mãnh liệt rằng “Tớ tin chúng ta sẽ gặp lại nhau, ở đâu đó, vào một ngày nào đó.”
Satoshi đã chờ Karin, từng ngày từng ngày nói chuyện với cô, vì dù cho “cậu có ngủ mãi thì tớ vẫn nói chuyện với cậu”. Satoshi đã để mất Karin hai lần, cậu không cho phép mình lập lại sai lầm ấy một lần nữa.
Và khi bố Satoshi mất, điều kỳ diệu đã đến với cậu...
“Trước khi tớ nhận ra tình cảm của mình dành cho Karin, thì cô ấy đã yêu cậu rồi...”
Nhịp thở nhẹ nhàng của tình yêu đã nuôi dưỡng con người theo thời gian, những kỷ niệm thời thơ ấu đã là nguồn động viên mạnh mẽ để mỗi người tiếp tục đeo đuổi giấc mơ của mình… dù là biết trước ngày phải chia tay, Karin vẫn sống hết mình...
Cảnh hoàng hôn với bầu trời vàng rực đã xuất hiện rất nhiều trong phim, cảnh hoàng hôn ấy như thể là những ngày còn lại của Karin, cũng rực rỡ và đẹp như vậy, nhưng lại chỉ tồn tại thật ngắn ngủi. Cảnh hoàng hôn, màu trời, nền trời, và “Cậu ấy vẫn là Satoshi mà tớ yêu”...
Về tác giả
Takuji Ichikawa sinh ngày mùng 7 tháng Mười năm 1962 tại Tokyo. Ông tốt nghiệp trường đại học Dokkyo. Cuốn tiểu thuyết đầu tay của ông, Separation, xuất bản năm 2002. Cuốn Em sẽ đến cùng cơn mưa (xuất bản tại Nhật với tên Ima Ainiyukimasu) in lần đầu năm 2003, là một trong những tiểu thuyết thành công nhất Nhật Bản, được chuyển thể thành truyện tranh, kịch, phim truyền hình ở Nhật và điện ảnh tại Mỹ.