Đức Phật Thích Ca lúc chưa thành Phật, trong quá khứ, Ngài đã từng làm các việc khó làm. Vào một kiếp quá khứ là Thái tử con vua Càn Đà Thi Lợi tuy là bậc vương tôn sống trong vinh hoa quyền quí nhưng Thái tử chẳng màng hưởng thụ, xem chúng như gió thoảng mây bay. Thái tử thích tìm niềm vui ở những nơi sông núi thanh vắng, thăm hỏi các bậc đạo cao đức trọng và thường đến Pháp hội của vị thánh sư có năm trăm đệ tử. Thánh sư thường giảng kinh thuyết pháp dạy đệ tử tại trú xứ của Ngài ở núi sâu. Trải qua nhiều kiếp, Thái tử đã làm các việc khó làm, dày công tụ tập, nhận thức sâu sắc thực chất các pháp nên nghe Thánh sư giảng dạy liền lễ bái, Ngài xin nhập chúng tu học. Nhờ tinh chuyên tu tập, thâm nhập yếu chỉ nên vào núi không lâu đã thành tựu vượt bực không kém các đại đệ tử của thánh sư
Gió bấc thổi mạnh, tuyết lại rơi nhiều suốt ba ngày liền, hổ mẹ vẫn ôm con nằm một chỗ, nó mệt vừa đói cồn cáo, hơi thở thoi thóp. Ngoài trời tuyết rơi không ngừng.
Thương thay! Hổ mẹ đói, lạnh bức ép không nhịn được cơn đói dày vò dai dẳng, bao lần tính ăn thịt con, nhưng lòng thương con bao la bộc phát ngăn lòng tham ăn do cơn đói dày vò. Thánh sư và năm trăm đệ tử lúc ấy đã chứng thần thông, dù không ra khỏi thạch thất vẫn biết rõ thảm cảnh của hổ mẹ đang khổ sở vì cơn đói vì lạnh và đọc được ý nghĩ thầm kín của hổ mẹ khi ấy. Tức thì thánh sư bàn cúng đệ tử, xem ai có thể xả thân cứu hổ qua cơn đói. Thái tử vui vẻ nói: "Tốt quá! Tốt quá! Hôm nay con có cơ hội thực hiện bổn nguyện".
Dứt lời, Thái tử bước ra khỏi thạch thất, một mính leo lên chót núi cao nhìn xuống hang sâu thấy hổ mẹ ôm con nằm vùi trong tuyết, từ tâm dấy khởi. Trên chóp núi cheo leo, thái tử cảm thấy khinh an, buông hết ý niệm...