Nhà này tuy mới làm được có hai năm, nhưng thì giờ ấy cũng đủ nhiều cho nó phải làm đúng bổn phận với chủ quá lãnh đạm của nó. Cho nên đã lâu nay, cái nhà ấy lấn cả ra ngoài giới hạn của công dụng.
Mái tranh, đầy mạng nhện rủ lủng lẳng xuống hàng tràng, là một chỗ hứng được rất nhiều nước mưa, và tiện thể cho chảy vào trong nhà tong tỏng. Từ dưới cái mái ghẻ lở ấy đến mặt phản ốm yếu, là một kho to tát để giữ khư khư lấy một thứ hơi vừa ẩm vừa hôi, một công trình trộn lẫn rất ít công phu của các thứ để ăn, để mặc, để dùng, để ở. Dưới gầm phản tối tăm là cái trại muỗi, chỉ chờ lúc có người là thả đội quân du kích. Mặt nền là cái vườn rất tốt, đầy rêu xanh, có điểm từng đống mùn mọt hung hung. Dưới tầng đất là chỗ ở rất bình tĩnh của những gia đình đủ các thứ chuột to nhỏ, tha hồ mà sinh năm đẻ bảy. Và khắp cả, từ trên đến dưới, từ trong ra ngoài, từ phải sang trái, nhà ấy lại là cái hũ, độc quyền nhốt vi trùng các chứng bệnh. Xung quanh hũ, ngay khi chủ hạ liếp xuống để đi vắng, đã hiện ra hàng trăm hàng nghìn khe và lỗ để lóe ánh sáng vào, chẳng khác gì từng ấy con mắt ghê gớm của các vị hung thần quây quanh tứ phía, chòng chọc nhìn vào, để canh không cho một thứ giết người nào ở trong được lọt ra ngoài vậy.